23.6.10

คิดถึงฉันมั้ย ..


Đã bao lâu rồi mình không cầm đến máy ảnh nhỉ? Có lẽ phải đến hơn một tháng rồi. Đôi khi tự hỏi vì công việc quá bề bộn cuốn mình đi hay vì đôi khi mình bắt đầu trở nên lười nhác và lướt vội qua những thứ xung quanh. Chắc lẽ do cả hai. Nhưng những buổi sáng sớm thế này khiến mình nhớ đến cái gọi là ngày xưa (người ta thường bảo khi nói mà bắt đầu bằng hai từ “hồi xưa” có nghĩa là có dấu hiệu của tuổi già rồi”). Những ngày xưa khi lang thang trong sân trường để chụp một cành hoa nhỏ hay những trưa gắt mà vẫn còn lăn lê bò toài chụp ảnh cho bạn hay thậm chí những lần vác ba lô vội vã để đi rồi lại về. Những lần như vậy khiến cho mình có cảm giác yêu cuộc sống hàng ngày hơn và mọi thứ trở nên mới lạ hơn.

Còn bây giờ hàng ngày chỉ có sách và công việc. Buổi sáng cố gắng dậy lúc 5 giờ ngồi học. Đấu tranh mất một thời gian mới quen được đấy. Giờ thì ổn rồi. Sáng sớm tĩnh lặng, một cốc nước ấm to đùng bên cạnh một quyển sách đầy những thuật ngữ lạ hoắc. Lòng kiên nhẫn của mình có lẽ đã được nâng thêm một bậc rồi.


ปล.



เมื่อเช้าตื่นตั้งแต่ตีสี่สี่สิบห้า สงสัยช่วงนี้ร่างกายเราเริ่มชินแล้วมั้ง จึงไม่จำเป็นต้องตั้งนาฬิกาปลุกเหมือนเมื่อก่อนดูนาฬิกาอีกครั้งแล้วอดคิดถึงเขาไม่ได้ เขาจะจำได้มั้ยเนี่ยว่าวันนี้เป็นวันอะไร เรื่องพวกนี้ผู้หญิงมักจะเก่งกว่าอยู่แล้ว กุหลาบดอกนั้นฉันยังเก็บไว้อยู่ตลอดถึงแม้มันจะเหี่ยวแห้งจนไม่น่ามองด้วยซ้ำแต่สำหรับฉันเธอรู้มั้ย ว่ามันคือสัญลักษณ์แห่งความจริงใจที่เธอมีต่อฉัน
สุขสันต์วันครบรอบของเราอีกครั้งนะคะ

ด้วยความคิดถึง ด้วยใจที่ยังรัก

ด้วยความรู้สึกที่ยากจะอธิบาย

ทะเลก็ดูเหงา ภูเขาก็เดียวดาย

อยู่ไหนก็เหงาได้ ถ้าไม่มีเธอซักคน

****************************
Cảm ơn bạn đã ghé vào và cùng chia sẻ.^-^Xoài

No comments:

Post a Comment